Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Vương Phi Xà Y


Phan_51

Bạch Băng quay đầu nhìn ra cửa, Nhiếp Phong là người nàng rất ít chú ý, mấy trận đấu trước kiếm trong tay hắn chưa từng rút ra, nhưng nhìn qua thân pháp của hắn nàng cũng biết rõ, hắn đúng là cao thủ Vũ Tu không thể coi thường.

"Thất Huyết Linh Lung nhất định phải là của ta" Bạch Băng quay đầu, lạnh nhạt lên tiếng. Nàng vẫn giữ nguyên câu nói kia, không ai có thể có đủ tư cách cướp đi món đồ yêu thích ở trong tay nàng.

Lại một ngày trôi qua, binh minh hiện lên xua tan đi mây đen.

Ngày mai chính là ngày năm người quyết đấu, thế nhưng hiện giờ Nhiếp Phong và Độc Nhân Hoa lại không có chút động tĩnh nào, mà càng không có động tĩnh gì thì lại càng khiến sự việc trở nên quái dị.

Ngoài sân có một gã sai vặt đi tới, vừa lúc gặp Bạch Băng đang đứng ở trước cửa phòng, áo trắng nhẹ bay theo gió, nhìn qua không khác gì tiên nhân khiến người ta không khỏi khen ngợi ở trong lòng.

Cảm giác được ánh mắt của gã sai vặt, Bạch Băng lạnh lùng xoay người liếc mắt nhìn qua, gã sai vặt nhất thời run lên, ánh mắt này thật đáng sợ ạ.

"Công .... Công tử, người của Phương gia tới nói, gia chủ của Phương gia ời công tử đi qua đó" Gã sai vặt tiến lên hai bước, đối mặt với Bạch Băng rõ ràng là rất sợ hãi và khẩn trương.

Khóe miệng Bạch Băng cười lạnh, xem ra là hai gia chủ Phương gia và Tề gia này đã chờ không kịp rồi. Trận quyết đấu ngày mai kết thúc thì chính là bước vào trận chung kết, có lẽ vì thế mà tính toán ời nàng đến.

"Công tử, Phương gia cho người tới đón công tử, cỗ kiệu cũng đều đã chuẩn bị sẵn, này......" Gã sai vặt có chút khó xử, chuyện có đi hay không còn chưa biết, nhưng người Phương gia thì hắn đúng là không thể đắc tội nổi.

"Kiệu cũng đã chuẩn bị tốt rồi sao?" Bạch Băng nhăn mặt nhíu mày lại, Phương gia chuẩn bị cẩn thận như vậy, nếu không đi chẳng phải là không nể mặt sao: "Một khi đã như thế, vậy thì đi thôi"

"Vâng" gã sai vặt quay đầu, đi ở phía trước dẫn đường cho Bạch Băng.

Nụ cười bên miệng Bạch Băng vẫn chưa giảm, trước mắt vì Thất Huyết Linh Lung cho nên người của gia tộc nào đó nàng không thèm để ý, nhưng qua hai ngày nữa nàng sẽ làm cho chúng phải đổi chủ. Nàng bây giờ muốn đi chào hỏi thật tốt, cảm ơn Phương gia đã vì nàng mà chuẩn bị bảo bối.

"Ồ, đây là đang muốn đi ra ngoài sao" Thần Công Liên cũng đi tới, tay áo tung bay thể hiện ra một bộ dáng lười nhác, khiến lòng người bị mê hoặc.

Gã sai vặt đang dẫn đường cho Bạch Băng, thấy Thần Công Liên thì dừng lại một chút. Năm nay thật không biết là vận may gì, đột nhiên trong quán trọ lại xuất hiện toàn là mỹ nhân ạ.

"Tâm tình của người hình như rất tốt thì phải" Bạch Băng đưa mắt nhìn Thần Công Liên.

"Công tử, gia chủ Phương gia mở tiệc chiêu đãi Bạch công tử" Gã sai vặt thấy vậy thì cũng híp mắt lên tiếng.

"A....? Phương gia mở tiệc chiêu đãi, thật là có diễm phúc lớn ạ. Nếu không, cùng đem ta đi theo thì như thế nào?" Thần Công Liên nói xong thì đi tới gần Bạch Băng.

"Nếu như ngươi muốn chết, ta cũng không ngại mang theo ngươi" Dứt lời, ánh mắt lóe lên ánh sáng u ám, mang theo uy hiếp rõ ràng.

"Được, ngươi đi, ngươi đi" Thần Công Liên nhấc chân rời khỏi bên cạnh người Bạch Băng, hắn vẫn không muốn gặp phải phiền toái ạ.

Bạch Băng nhìn thoáng qua gã sai vặt, gã sai vặt hiểu ý cúi người với Thần Công Liên, sau đó xoay người đi ra cửa.

"Đi theo nàng" Thần Công Liên lên tiếng, nụ cười lười biếng trong nháy mắt biến mất, giọng nói vang lên như là đang nói với không khí vậy.

Nhưng là ở trong không gian vắng vẻ, bỗng dưng có một trận gió thổi qua, sau đó là một bóng người biến mất.

Thần Công Liên nhìn thoáng qua ngoài cửa, Thất Huyết Linh Lung đối với nàng thật sự quan trọng như thế sao?

---------------------

Bạch Băng ngồi kiệu tới Phương gia, khoảng cách của hai chỗ rất gần, chỉ trong một chén trà nhỏ đã tới nơi.

"Bạch công tử, đã tới" Thị vệ cung kính vén màn kiệu cho Bạch Băng.

Bạch Băng nhấc chân đi ra, hiện ra ngay trước mặt chính là cái bảng hiệu màu vàng ghi hai chữ rất to 'Phương Chủ' Bên cạnh cửa lớn là hai con kỳ lân bằng đá mạ vàng, dưới đường đi được lát đá cẩm thạch, không thể không nói, sự xa hoa cùng xa xỉ của Phương gia này ngay cả hoàng cung cũng còn có chút thua kém.

Chỉ tiếc là nơi này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nhìn qua tư thế của bọn thị vệ cũng đủ biết bọn hắn muốn làm gì rồi. Đón tiếp nàng không chỉ có hộ vệ mà còn có rất nhiều người nữa, nếu như vừa rồi nàng từ chối lời mời thì chỉ sợ rằng những người này đã không khách khí với nàng như thế.

Vào cửa, Bạch Băng được quản gia dẫn đường, dọc theo đường đi hắn thường quay đầu đánh giá. Bạch Băng mặc áo choàng màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng không thèm để ý tới ánh mắt sâu sắc kia của quản gia.

"Bạch công tử mời, lão gia nhà ta đã đợi ở bên trong" Đi đến phòng khách, quản gia quay đầu hướng về phía Bạch Băng nói xong, thì lập tức lui ra ngoài.

Bạch Băng gật gật đầu, nhìn thoáng qua phòng khách, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không, rồi nhấc chân đi vào.

Trong phòng vang lên âm thanh của tiếng nhạc, tất cả đều là các ca khúc nổi tiếng của Xích Nguyệt, vũ cơ đứng ở giữa phòng nhảy múa, trên tay là những dải lụa nhiều màu sắc sặc sỡ xinh đẹp đang bay lượn ở trên không, rất mê người.

"Bạch công tử, rốt cuộc ngươi cũng đã tới, lão phu đợi ngươi đã lâu" Ở vị trí chính giữa, Phương Thế Hạo liếc mắt nhìn thấy Bạch Băng đi vào thì vung tay lên, tiếng nhạc cùng với vũ cơ đều lập tức dừng lại mọi hoạt động.

Ánh mắt Bạch Băng nhìn lướt qua đại sảnh, rồi đưa mắt nhìn lên chỗ của Phương Thế Hạo. Xung quanh chỉ có vài nha hoàn hầu hạ và vũ cơ, không thấy bóng dáng của người Tề gia, cũng không thấy bóng dáng của bốn người còn lại trong trận tỷ thí.

"Ha ha, lão phu đối với võ nghệ của Bạch công tử vô cùng kính nể" Phương Thế Hạo nói xong, thì giương một đôi mắt sắc bén đánh giá Bạch Băng đang đứng ở giữa phòng.

Nhìn gần như vậy mới thấy, người này so với trong tưởng tượng còn khó đối phó hơn. Một đôi mắt đối diện với hắn nhưng lại không có một chút kính trọng, trên giang hồ từ lúc nào thì xuất hiện một nhân vật như vậy, phái người đi điều tra thì chỉ biết hắn được gọi là Bạch Băng, còn lại không thu hoạch được gì thêm. Người này, thật giống như đột nhiên xuất hiện ra vậy.

Không có thân phận, không có bối cảnh, không có thế lực đứng sau, nhưng lại có một thân công phu vô cùng tàn nhẫn và quái dị.

Bạch Băng ngạo mạn ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không, nhưng trong đôi mắt đen láy thì lại ẩn giấu những quang mang mà không ai có thể đoán ra được.

Phương Thế Hạo ổn đinh lại thân thể sau đó dựa người ra sau ghế, lời nói mang theo chút ý tứ khác thường, trong đôi mắt cũng lóe lên, dù là tươi cười nhưng lại ẩn hiện có sự khinh miệt trong đấy chứ không hề có ý kính nể như lời vừa nói, thậm chí còn có cả sát ý.

Bạch Băng hoàn toàn không thèm để ý thần sắc hay bất luận điều gì có liên quan tới Phương Thế Hạo, vì tất cả những cảm xúc cửa hắn thông qua cặp mắt kìa đều đã bị Bạch Băng nhìn thấu rõ ràng. Tâm lý học của nàng đâu phải chỉ là để làm trang trí, chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ mặt nàng đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng của đối phương.

Bạch Băng cùng Phương Thế Hạo đánh giá lẫn nhau, trong lòng đều có kết luận riêng. Nhưng đối với ánh mắt không kiêng nể gì của Bạch Băng, hắn không khỏi có chút tức giận, một cái hậu bối nhỏ bé mà lại dám không tôn kính trưởng bối.

Quả nhiên là nghé con mới sinh, khinh nghiệm còn chưa có. Lúc trước đối với thân phận của Bạch Băng hắn còn có chút lo sợ, hiện giờ khi đã điều tra ra thì hắn cũng không còn lo sợ nữa. Bạch Băng này chắc là người mới gia nhập vào giang hồi, ếch ngồi đáy giếng, cho nên mới có tính tình kiêu ngạo như vậy.

Ếch ngồi đáy giếng? Lời này nếu để cho Bạch Băng nghe được thì nàng nhất định sẽ cười to ba tiếng. Nếu nàng là ếch ngồi đáy giếng, thì những người này chẳng phải là con giun ngồi trong đất à!

Thấy Phương Thế Hạo khóe miệng tươi cười, Trên mặt Bạch Băng cũng nhợt nhạt mỉm cười theo: "Phương lão gia, chẳng lẽ chỉ là đơn giản mở tiệc chiêu đãi Bạch mỗ thôi sao"

"Ha ha, hôm nay đúng là có hai việc, việc thứ nhất quả thật là mở tiệc chiêu đãi Bạch công tử, người đâu, mang rượu ngon nhất trong phủ ra đây" Phương Thế Hạo đưa tay vuốt dọc sống mũi rồi vuốt xuống luôn bộ râu cá trê ở phía dưới, cười nói.

Lời Phương Thế Hạo vừa nói xong, tiếng nhạc trong phòng lại vang lên. Một lúc sau thì người hầu mang lên loại rượu tốt nhất, bọn nha hoàn tiếp nhận rồi rót ra chén cho Bạch Băng, làm xong tất cả thì trở về vị trí cũ.

Bạch Băng đưa tay cầm ly rượu, nhắm mắt đưa mũi ngửi một chút, sau đó lại đặt xuống bàn mà vẫn chưa nhấm nháp: "Rượu này thật đúng là rượu ngon, chỉ là ta đối với chuyện tình phía sau của Phương lão gia cảm thấy hứng thú hơn, bởi vì Thất Huyết Linh Lung bản công tử ta muốn có chắc rồi"

Phương Thế Hạo nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi lại có chút thâm ý mà nhìn thoáng qua Bạch Băng. Lời này ý là nếu không cho nàng Thất Huyết Linh Lung, nàng cũng sẽ nhất định tìm cách đoạt được!

"Quy tắc của trận luận võ này, người đoạt được quán quân nhất định phải vì hai nhà Phương gia và Tề gia giết một người. Chuyện này tất cả mọi người đều biết, chỉ là mọi người lại không biết, nếu như ám sát thất bại thì chẳng những không có phần thưởng mà còn chết rất thê thảm" Thấy Bạch Băng mở lời, Phương Thế Hạo cũng không che giấu mục đích hôm nay nữa.

"A? Giết người thì ta không có hứng thú, ta chỉ có hứng thú với Thất Huyết Linh Lung" Bạch Băng nói chuyện cực tùy ý.

"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, ngươi có tin hay không lão phu hiện tại muốn lấy đi mạng của ngươi!" Phương Thế Hạo gằn một tiếng, trong mắt sát ý tỏa ra dày đặc. Tiếc là chút sát ý đấy đối với Bạch Băng thì lại quá nhẹ, căn bản không có chút tính chất uy hiếp nào.

"Chỉ cần ngươi có cái năng lực đấy thì cứ tự nhiên" Trong giọng nói tràn đầy ngạo khí cao ngạo, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo khí chất thanh cao, khiến cho lời nói kia trở nên rất quái dị.

Thị vệ cùng với nha hoàn đứng cạnh nghe thế thì vẻ mặt đều ngẩn ra, cái người nam tử này là đang thị uy với lão gia? Chưa từng có người nào dám nói chuyện với lão gia như vậy, hiện giờ người nam tử này lại to gan như thế, nhưng mà nhìn vẻ mặt kiêu ngạo kia thì xem chừng người này nhất định là có chỗ lợi hại.

Phương Thế Hạo nhíu mày, không nghĩ tới Bạch Băng lại thờ ơ như vậy, hoàn toàn không để ý tới sự uy hiếp của hắn. Nhất thời sắc mặt của Phương Thế Hạo trầm xuống, sớm đã biết người này khó đối phó nhưng lại không dự đoán được là khó tới mức này.

"Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi" Đe dọa không được, vậy thì hắn mềm xuống.

"Vâng" Thị vệ, nha hoàn và bọn vũ cơ cùng đồng thanh lên tiếng, sau đó cúi người hành lễ đi ra cửa.

Bạch Băng liếc mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi tới cùng lai ai, thân phận và bối cảnh là thế nào, muốn đạt được Thất Huyết Linh Lung cũng không phải là chuyện dễ dàng giống như ngươi nghĩ" Phương Thế Hạo thấy mọi người đã ra ngoài, đảo mắt nhìn chằm chằm về phía Bạch Băng.

Cho dù là sống ẩn cư ở trên núi, một thân công phu cao cường như vậy cũng nhất định phải có người truyền dạy chứ. Người nam tử trẻ tuổi mà đã lợi hại như thế, vậy thì người truyền dạy sẽ là nhân vật lợi hại như thế nào ạ?

Bạch Băng từ tốn mỉm cười, nhưng trong nụ cười đấy lại lóe lên một chút lạnh lẽo không dễ dàng phát giác: "Thất Huyết Linh Lung kia bản công tử đã xác định phải có, dù cho........." Lời nói tới đây thì dừng lại, giọng điệu nhất thời trở nên sắc bén: "Dù cho trước mặt có là lệ quỷ, bản công tử cũng sẽ chém giết toàn bộ"

"Tốt, lời này lão phu rất thích. Bạch công tử tính tình sảng khoái, nếu như đã nói như vậy thì lão phu cũng không cần quanh co lòng vòng nữa, chỉ cần ngươi nghe lão phu, Thất Huyết Linh Lung này nhất định là của ngươi" Phương Thế Hạo rất thích lời nói vừa rồi, hắn muốn là muốn loại người có thể vì Thất Huyết Linh Lung mà sẵn sàng giết người!

"Giết người nào?" Bạch Băng chợt nhíu mày, nghe theo hắn mà đi giết người, chuyện này quả thật là mơ tưởng. Nhưng người hắn muốn giết là ai, chuyện này làm nàng có chút tò mò, không hiểu người nào mà lại có cái giá cao như vậy, thậm chí có thể khiến hai gia chủ Phương gia và Tề gia sẵn sàng đem Thất Huyết Linh Lung ra làm điều kiện trao đổi.

"Người của hoàng gia, có dám hay không?" Phương Thế Hạo thấy Bạch Băng hỏi vậy thì cho rằng đã đáp ứng yêu cầu của hắn, sắc mặt cũng tỏ ra vẻ vui sướng. Xem ra Thất Huyết Linh Lung này đối với hắn rất quan trọng.

"Có dám hay không? A, chỉ cần người mà Bạch Băng ta muốn giết, thì cho dù có là Thiên Vương lão tử cũng khó mà trốn thoát" Có dám hay không, thử hỏi Bạch Băng nàng còn có cái gì không dám chứ, nhưng mà điểm mấu chốt là nàng có muốn giết hay không mà thôi!

"Tốt, tốt, tốt, có thể có được can đảm này, thật không uổng phí là người lão phu tuyển chọn" Nghe Bạch Băng nói vậy, trên mặt Phương Thế Hạo lại càng hiện lên vẻ tươi cười rạng rỡ.

Người này tuy cao ngạo, nhưng không thể không nói hắn rất có thực lực để kiêu ngạo. Như vây rất tốt, chỉ cần có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn, vì hắn mà ra sức dẹp đi mối lo trong lòng hắn. Nếu như vậy thì khi đối đầu với đương kim Lục vương gia, nhất định sẽ có cơ hội giành phần thắng.

"Hãy bớt nói lời nhảm nhí đi, ta chỉ muốn biết người mà ngươi muốn giết là ai" Bạch Băng có chút không kiên nhẫn lên tiếng.

Phương Thế Hạo cũng không chút để ý lời nói thiếu kiên nhẫn của Bạch Băng, nhấc chân đi tới bên cạnh, đưa tay che miệng nhỏ giọng nói: "Đương kim Lục vương gia Xích Liên Triệt!"

Phương Thế Hạo nói xong, Bạch Băng rõ ràng là sửng sốt, đương kim Lục vương gia Xích Liên Triệt? Phương gia và Tề gia tổ chức đại hội luận võ lần này, còn lấy ra bảo vật Thất Huyết Linh Lung là vì muốn đi ám sát Xích Liên Triệt?

Tâm tư chuyển động, hơi thở quanh người Bạch Băng trong lúc này chợt biến đổi, một luồng sát khí không ngừng tràn ra.

"Như thế nào? sợ?" Nhìn phản ứng của Bạch Băng, hắn cho rằng Bạch Băng sợ. Đảo mắt vỗ vỗ vai:" yên tâm, hiện giờ Xích Liên Triệt đâu bằng ngày xưa, công phu tuy rằng mạnh nhưng mà vào đêm mười lăm hàng tháng nếu ngươi ra tay, hắn ta nhất định sẽ không thể có cơ hội phản kháng lại"

Đêm trăng tròn? Hơi thở Bạch Băng càng thêm bất ổn, giống như trong lòng có một ngọn lửa bốc cháy, nháy mắt muốn phá tan thân thể.

Đêm trăng tròn là đêm mà Xích Liên Triệt phải chịu đựng phát tác của Huyết Chú, những người này làm sao lại biết được chuyện này, hơn nữa lại còn muốn vào đêm trăng tròn đi ám sát. Dù nàng và Xích Liên Triệt bây giờ đã không còn quan hệ, nhưng mà chuyện Huyết Chú này lại có liên quan tới nàng, cho nên......

Một khi chuyện này đã bị nàng biết rõ, vậy những người này tuyệt không thể sống!

"Hiện giờ chúng ta coi như là người trên cùng một con thuyền, vào đêm trăng tròn nếu như ngươi ra tay ám sát thành công, chẳng những Thất Huyết Linh Lung có thể tới tay, mà ngay cả vàng bạc châu báu lão phu cũng sẽ đưa cho ngươi vô số" Phương Thế Hạo híp mắt, bộ mặt gian trá càng khiến Bạch Băng thêm ngứa mắt!

"Đúng vậy, chúng ta bây giờ thật đúng là trên cùng một thuyền. Con thuyền này thật đúng lúc xuất hiện trước mặt ta, nhưng mà còn chuyện sống hay chết thì lại không thể nói trước được rồi"

"Bạch công tử đây là có ý gì?" Phương Thế Hạo nghi ngờ, cũng có chút tức giận vì lời nói khó hiểu của Bạch Băng.

"Không hiểu sao? Không hiểu cũng được, chờ sau khi ngươi chết đi thì sẽ tự khắc hiểu" Bạch Băng giương mắt, trên mặt là vẻ lạnh lùng khác lạ.

Phương Thế Hạo sửng sốt, nhưng cũng lập tức hiểu ra ý tứ của Bạch Băng, nhất thời giận dữ: "Ngươi, đừng tưởng rằng có chút năng lực thì không coi ai ra gì, dù ngươi có muốn giết lão phu cũng không phải dựa vào một người là có thể. Muốn đánh chủ ý tới trên người lão phu sao, lá gan thật không nhỏ đâu, nếu chính ngươi đã muốn chết thì lão phu tại sao lại phải khách khí"

"Ngươi chỉ có như vậy thôi sao?" Bạch Băng nghe Phương Thế Hạo tức giận quát mắng, cũng không có phản ứng gì mà chỉ liếc mắt lạnh lùng hỏi một câu.

Phương Thế Hạo tức giận dâng cao, vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Băng ở trong mắt hắn thì chính là khinh bỉ. Hiện giờ hắn đã không nắm được người này ở trong tay, cho nên người này tuyệt đối không thể sống!

Trong lòng sát ý hiện lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Băng cũng trở nên hung ác vặn vẹo.

"Muốn chết" Phương Thế Hạo ánh mắt híp lại.

Lời cửa hắn vừa dứt, bóng dáng của Bạch Băng cũng chuyển động như quỷ mị, ngay khi Phương Thế Hạo chưa kịp phòng bị gì thì đã bị đoản đạo đặt ngay trên cổ.

Trên cổ đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, trong lòng Phương Thế Hạo cũng trở nên kinh hãi, hắn không nghĩ tới Bạch Băng lại trực tiếp tấn công như vậy.

"Chỉ cần ta dùng thêm chút lực, mạng của người cũng không còn" Nói xong, thanh đao ở trong tay chuyển động, máu tươi lập tức tí tách chảy ra.

Phương Thế Hạo cau mày, trên cổ có một dòng chất lỏng ấm áp, làm cho lòng hắn càng thêm lạnh lẽo, lập tức ngẩng đầu tức giận: "Nếu như ngươi không buông tha lão phu, lão phu lập tức kêu người tới giết ngươi, đừng quên đây chính là địa bàn của ta!"

"Vừa rồi ta đã nói, người mà Bạch Băng ta muốn giết, mặc kệ là ở đâu, mặc kệ là ai thi hắn cũng đều phải chết!" Giọng nói không nóng không lạnh truyền tới trong tai Phương Thế Hạo lại càng khiến cho hắn sợ hãi.

Nhìn lại ánh mắt Bạch Băng, trong lòng Phương Thế Hạo trầm xuống. Nam tử một thân sát khí nồng đậm, con ngươi đen láy mà thâm trầm làm cho người ta nhìn không thấu, giống như là một vực sâu càng nhìn thì lại càng lạnh lẽo.

Không sai, nếu là một người bình thường thì rơi vào tình thế này chắc chắn sẽ sợ, sẽ giảm đi chút ít can đảm, nhưng đây là Bạch Băng cho nên nàng sẽ không.

"Ngươi chỉ có chút năng lực này, vậy mà còn muốn ám sát Lục vương gia, thật đúng là chuyện mơ tưởng!" Giọng nói Bạch Băng hiện lên vẻ châm chọc.

Phương Thế Hạo trừng mắt nhìn Bạch Băng, trong lòng cũng hiện lên chút nghi ngờ: "Ngươi biết rõ thực lực của Xích Liên Triệt, chẳng lẽ các ngươi có quen biết?"

"Biết càng nhiều, chết càng nhanh hơn" Nụ cười khát máu ở trên mặt Bạch Băng lại hiện lên, người này đã sắp chết rồi mà còn muốn biết tin tức từ nàng, thật sự là sợ mạng sống quá dài rồi sao!

"Ngươi......."Một câu nói cũng không nên lời, bởi vì hắn đã bị Bạch Băng làm cho phải nhận nỗi nhục nhã quá lớn, sớm biết rằng người này khó đối phó như vậy thì hắn đã phái người trực tiếp đi giết cho rồi, thì đâu có chuyện như này xảy ra!

"Ta nói rồi, nếu ngươi còn chọc tới ta, thì nhất định sẽ bị rút gân lột da, sau đó là diệt tộc. Những lời này của ta, xem ra là các ngươi chỉ coi như gió thoảng bên tai rồi"

Phương Thế Hạo trừng lớn hai mắt, chỉ bằng vào một mình hắn sao? Rút gân lột da, diệt Phương gia? Thật buồn cười, hắn coi Phương gia là cái gì, người của Phương gia đều chỉ biết ăn cơm rồi làm vật trang trí sao.

"Chỉ bằng ngươi? Đúng là si tâm vọng tưởng, nếu giờ không buông lão phu ra, thì đừng trách lão phu không khách khí!"

Bạch Băng cười lạnh, vẻ mặt cũng biến đổi. Chỉ bằng chuyện hắn muốn giết Xích Liên Triệt đã đủ để cho nàng đem hắn bầm thây vạn đoạn rồi. Huống hồ, bây giờ nàng đã biết rõ kế hoạch này, vậy thì nàng sẽ tuyệt đối khiến cho kế hoạch của bọn chúng hư thối luôn!

"Không khách khí? Tốt, tốt, ta ngược lại rất muốn nhìn xem ngươi có cái năng lực gì" Nói xong, thanh đoản đao trong tay càng tăng thêm lực, máu tươi không ngừng chảy ra, sắc mặt của Phương Thế Hạo cũng dần trở nên trắng xanh.

Hắn không phải là không có đấu khí, chỉ là đấu khí của hắn không kịp sử dụng thì đã bị chế trụ, Vũ Tu cũng không có chút nào nắm chắc phần thắng. Nhưng mà không biết vì cái gì, khi nghe lời nói ôn hòa kia lại khiến cho nội tâm hắn kịch liệt rung động.

Đoản đao để sát trên cổ cứa vào da thịt của hắn, giống như gió lạnh thổi qua cơ thể làm hắn phải run rẩy. Trong nháy mắt Phương Thế Hạo có chút mất bình tĩnh, hắn thực sợ hãi đoản đao của nàng sẽ cắt luôn đầu của hắn xuống.

"Rút gân lột da, lời này của ta cũng không phải là lời nói đùa!" Bạch Băng dơ đoản đao trong tay, hướng về phía cột sống của hắn vẽ ra một đường vết tích thật dài.

Lời Bạch Băng nàng đã nói ra, chưa bao giờ chỉ là nói cho vui. Dám ở trước mặt nàng tính kế Xích Liên Triệt, nàng sẽ bắt chúng phải trả giá.

Ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa cũng không thể che giấu được sát khí ở bên trong phòng, cùng với mùi máu tanh làm người ta hít thở không thông.

Bạch Băng ngẩng đầu, một mái tóc đen dài tản ra sau lưng, trên mặt hiện lên dáng vẻ khát máu.

Trong đôi mắt đen kia xuất hiện vô số những tia sát khí, làm cho Phương Thế Hạo đối diện phải kinh sợ, hai chân run rẩy.

"A.........."Phương Thế Hạo bị đau kêu lên một tiếng, đau đớn ở trên lưng khiến hắn không thể chịu nổi. Hiện giờ lại phải đón nhận sát khí như đến từ Địa Ngục này, bảo hắn không sợ hãi sao được.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười quỷ dị, toàn thân sát khí. Bất kỳ dáng vẻ nào cũng đều khiến hắn phải khiếp sợ, dù cho là người đã từng trải qua muôn vàn gió tanh mưa máu thì trái tim của hắn cũng vẫn phải run rẩy.

"Ngươi.......Ngươi.......Trong tay ta đúng là có Thất Huyết Linh Lung!" Phương Thế Hạo cố nén đau đớn, toàn thân run rẩy, cắn chặt răng mà mở miệng nói với Bạch Băng.

"Thế thì sao" Thanh âm lạnh lùng vang lên, sát khí quanh cơ thể nàng gắt gao vây lấy càng lúc càng dày đặc hơn. Tay đột nhiên dơ cao đoản đao, thẳng tắp cắm vào chỗ vừa mới rạch kia, giống như đang mở ra miếng da lợn.

Thế thì sao? Thế thì thế nào? Đây là có ý gì?

Hắn không phải là muốn có được Thất Huyết Linh Lung sao? Hắn không phải là vì có được Thất Huyết Linh Lung mà sẵn sàng chém giết tất cả sao?

Vậy thì sao lúc này lại nói thoải mái như vậy, giống như Thất Huyết Linh Lung lúc này hắn không cần nữa vậy!

"Ngươi......Ngươi..... Giết lão phu, ngươi cho là ngươi có thể có được Thất Huyết Linh Lung sao!" Sau lưng bị xé sách, làm hắn đau đớn như muốn ngất đi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .